CƠM TRƯỜNG – KHÔNG CHỈ LÀ MÓN ĂN, MÀ LÀ MỘT HỆ SINH THÁI YÊU THƯƠNG
Ở trường, mỗi bữa ăn của con là một hành trình… bắt đầu từ 6h30 sáng.
Người quản lý bếp đã có mặt từ sớm, rà soát từ nguồn gốc thực phẩm đến từng chiếc rổ rau – không gì qua được mắt của một người ôm trọn trách nhiệm bằng cả trái tim của mẹ.
Củ cà rốt phải tươi, con cá phải sống, hạt gạo phải là loại thơm – mọi nguyên liệu đầu vào được kiểm tra kỹ càng như đang nấu cho chính con mình.
Người chế biến – chẳng phải đầu bếp nổi tiếng, nhưng lại có “bàn tay vàng” trong nghệ thuật nêm nếm vì hiểu khẩu vị của từng độ tuổi.
Tỉ mỉ canh lửa, sánh nồi cháo, mềm thớ thịt, ẩn sau đó là sự cẩn trọng và cả sự… “khó tính” đầy yêu thương.
Còn người xúc từng muỗng cơm, lau miệng cho con, dỗ dành từng tiếng khóc lười ăn – là những cô giáo luôn dịu dàng nhẫn lại
Với các cô, bữa ăn không chỉ là dinh dưỡng – mà là cách để con thấy an toàn và được yêu thương.
Và rồi kìa – lũ trẻ ấy:
Có đứa gắp cà rốt bỏ sang bát bạn, có đứa ăn cháo vừa thổi vừa thè lưỡi “nóng qué!”, có đứa “ăn được 2 bát to như bố!” rồi hớn hở khoe với mẹ lúc tan trường.
Mỗi cái bụng căng tròn sau bữa ăn là một nụ cười đủ để các cô “tan chảy”.
Chiều đón con về, nhiều mẹ ngạc nhiên:
– “Sao nay con không đòi ăn vặt nữa?”
– “Ủa nay bế thấy nặng tay nha!”
Tất cả bắt đầu từ một bếp ăn nhỏ nhưng mang tấm lòng thật to













